Chương 1: BÃO
Khi tia nắng hoàng hôn cuối cùng vừa dập tắt,
bóng tối dần phủ kín cả vùng trời rộng lớn bao trùm lấy ngôi nhà. Elis đương ngồi
một mình lặng lẽ đặng “tự kỷ” giết thời gian… Những làn gió thoảng bắt đầu lùa
trên nóc nhà, cũng chính là nơi Elis nghĩ suy vẩn vơ về cuộc đời hiu quạnh. Khắp
ngôi nhà lặng yên với bóng đêm. Mọi thứ hầu như êm ắng. Thật sự… nơi đây cần
chút gì đó bùng nổ, sôi nổi để xua tan đi bầu không khí ảm đạm đang vây trùm khắp
căn nhà. Điều gì đến thì cũng ở ngay trước mắt. Chuỗi ác mộng dài vô tận bắt đầu
trong giây phút…
Đâu đó nơi hoàng hôn buông xuống nhường chỗ
cho tăm tối chen vào, bỗng dưng con quỷ xuất hiện. Nó trông đen sì, kích thước
lớn hơn gấp trăm lần ngôi nhà của Elis. Ánh mắt lóe sáng như muốn nuốt chửng bầu
trời. Elis dần cảm thấy hoang mang đắm chìm trong nỗi sợ hãi… Cả đời nó thật sự
chưa từng thấy thứ gì kinh khủng đến thế. Hơi thở con quỷ mạnh đến độ Elis gần
như bật tung lên không trung. Từng làn khí lạnh buốt dập vào người Elis khiến
nó phải bám vào thành của lan can đặng giữ mình không lung lay dưới sức mạnh khủng
khiếp đấy. Ánh mắt nó lóe lên những tia lửa điện và phóng thẳng xuống đất… “Ầm,
ầm”…
Đám mây “chết tiệt” đó khiến Elis thật sự
khiếp hoảng. Tuy rằng mỗi người có một nỗi sợ riêng biệt, nhưng đối với Elis
thì lại cảm thấy ngộp ngạt trước những đám mây to đùng giống thế… Thật tức cười!
Màu đen là màu nó thích, nhưng Elis rất tởm cái thứ lơ lửng trên bầu trời đó,
nó khiến chứng sợ độ cao của Elis càng thêm trầm trọng.
Không
khí xung quanh lạnh dần, gió vùa ồ ạt hơn, dập qua lại tứ phía. Những giọt mưa
trĩu nặng vội vàng rớt xuống, Elis ngước mặt lên hứng từng giọt đắng trong veo,
mưa bất chợt tuôn ào xuống, cuốn trôi biết bao nhiêu kỷ niệm tồi tệ miền ký ức.
Thanh thản! Cảm giác “lạ kì” lướt nhẹ
qua! Trơ trọi giữa cơn bão kinh hoàng tạo trong nó một cảm giác thoải mái sau
chuỗi ngày não nề… Thân nhiệt Elis ngày càng giảm, nó vẫn chưa muốn bước vào,
thậm chí chìm ngập dưới cơn bão, điều đó tặng Elis “cái vé” trở về tuổi thơ.
Khoảng thời gian đáng giá ấy, cớ sao quên được.
Thuở bé xíu, nó dường như có tất cả mọi thứ.
Khi lớn lên… những điều đó dần vụt xa khỏi tầm với, chớp nhoáng tựa cánh chim
sượt ngang lưng đồi… Hy vọng… Niềm vui… Hạnh phúc… Giờ đây, ngoài hai bàn tay
trắng, điều gì còn “tồn tại” dưới cơn mưa kia??? Bão ư? Không! Đối với Elis đơn
thuần nó chỉ là cơn mưa nhỏ bé. Cơn bão thật sự đang đè nén trong đầu nó. Hoang
mang… Sợ hãi… Elis ganh tỵ với bản thân, tuổi thơ vụn vại. Tại sao nó có thể
đánh mất mọi thứ dễ dàng đến thế? Điều xày ra xung quanh khiến Elis bị chìm vào
khoảng lặng… Liệu rằng, sau khi mọi chuyện xảy ra, bình minh chắc ló dạng? Hay
mọi thứ lại tồi tệ hơn trước? Thời gian buộc phải trả lời tất cả mọi thứ… Tất cả…
Cơn bão qua
đi, mây đen tản mạn chốn xa xôi đất khách, mọi thứ lại đâu vào đấy, bóng tối vẫn
lì lợm bao trùm trên những khóm lá trước sân. Từng làn gió thong thả khẽ cuốn
qua ô cửa. Đâu đó góc nhà, một “tên điên loạn” lạnh hụt run rẫy dưới tấm chăn
lông dày cộm, ôm chầm lấy nỗi sầu bi chìm sâu vào giấc ngủ…
Tác giả: Lưu Sa (David Lee)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét