Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2013

TÊN HỌA SĨ KHUYẾT TẬT (Chương 2)-Tác giả Lưu Sa-soạn thảo & mạch văn Diệp Đăng (J_Green)


Chương 2: GIẤC MƠ


Tiếng mưa đêm lách tách nhẹ nhàng bên hiên nhà. Mọi thứ xung quanh đang chìm trong bóng tối. Vẫn còn dư âm chút gì đó đằng sau cơn bão kia. Gió vẫn quyến luyến quanh những nụ hoa bên cửa sổ. Elis gắng gượng, cố chìm vào giấc ngủ cùng cơn sốt não nề đang dày vò thân xác. Nó nằm cuộn người dưới tấm chăn, đặng giữ mình được ấm. Elis thèm muốn lại được mát dịu nơi vòng tay mẹ. Được thả hồn bay bỗng với khúc nhạc tây ban cầm sâu lắng, mà từ lâu… cha nó đã không còn nhớ đến. Elis đói khát tiếng nô đùa và ánh mắt trìu mến của ông, với chuỗi ngày quạnh quẽ. Hẩm hiu lắm!!!

Cha mẹ nó phân rẽ nhau trước đó độ vài năm. Elis buộc sống chung với mẹ và anh trai mình. Người cha chối bỏ tất cả ngoài tai, "bươn" theo “vòng xoáy tội lỗi”. Cái hương thơm mê hồn ấy, dần lôi cuốn ông sa xuống vực sâu, chẳng cách nào trở lại.

Từ khi bám víu mụ đàn đàn bà cay độc này. Ông ta trở nên lạnh lùng. Thậm chí biệt tăm biệt tích, bỏ mặt hai anh em nó trơ trọi như bao đứa con hoang khác. Elis ngày càng suy sụp. Nó rất nhớ… dẫu ông là người cha, người chồng tệ hại.

Trước khi chia tay vợ, cha Elis đã ngoại tình với “con dao hai lưỡi”. Đương nhiên, nó biết rõ điều đó. Nó buồn… buồn lắm! Nó sợ, sự thật sớm phơi bày. Sợ đôi vai gầy gò, ốm yếu của mẹ “gánh gòng không ngớt” nên giữ kín chuyện. Nhưng… có gì che giấu mãi? Mẹ nó điêu đứng khi biết hết “sự thật”. Có lẽ, ngày mà nó không mong muốn cũng đã đến, Elis chợt nhận ra rằng, cơn bão kia vẫn nhỏ bé hơn rất nhiều so với cơn “bão” đang tồn tại trong thâm tâm nó. Tan tát… tan nát…

Một ngày nọ, Elis thấy cha trở về, cùng với ông là hai đứa con trông rất kháu khỉnh… Elis cảm thấy sự xuất hiện của “ hai kẻ lạ mặt” kia có chút gì không ổn. Chúng là con riêng của ông. Thật chẳng hiểu nổi, nó nên vui hay buồn… vì từ rất lâu, đã ko được gặp cha… Cũng hôm ấy, Mẹ Elis nghe chuông reng vang vọng ngoài cổng – ngỡ chừng khách quý đến chơi. Bà vội bước xuống lầu, trông thấy bọn nhỏ quấn quýt bên người chồng cũ. Thế mà con trai mình vẫn cứ đẫn đờ ngó lơ… liền lên cơn đau tim quặn thắt – Bà không ngờ, tên khốn nạn ấy lại đem khoe những đứa con riêng của mình với vẻ mặt trơ trẻn, xấc xược đến thế

Ông ta vừa cười chế giễu vừa nói lớn tiếng: Woh! Bà đấy ư? Xém chút tôi không nhận ra. Trông bà trẻ đẹp hơn hẳn nhỉ? Bộ lúc này “cập kè chiếu gối” với thằng thanh niên giàu có nào à? Tôi nhìn bà “sung sướng” quá?

Vừa bốc mấy toa thuốc điều trị “dài hạn” từ bệnh viện tim mạch Sin-Max, cộng thêm nhiều lời khuyên và những dặn dò tích cực của bác sĩ chuyên khoa. Bà mong ước tự khắc xóa nhòa sự cay đắng trong lòng. Nếu tiếp tục bị dồn nén bởi “hình ảnh” bẩn thỉu đó. Bà sẽ chẳng thể nào nuôi nấng các con mình hết chặn đường còn lại. Thế nhưng… chính lời nói độc địa, trêu ngươi của loài cầm thú dã mang, đã khiến bà đột tử.- Đúng! Bà chết không chớp mắt. Ánh mắt bà làm Elis hoản loạn - nó chưa kịp nhận thức, thì ông ta xoay mặt, nhìn chằm chằm vào nó… người ông bốc đầy mùi tanh ghê rợn. Ông vồ lấy hai đứa bé, xé xác – nhai nghiến chúng như kẻ khát máu. Răng nanh nhọn hoắt, mắt đỏ ngầu lao xồ tới Elis… Nó bật dậy, thấy xung quanh toàn màu đen khiếp rợn, mô hôi đầm đìa-ướt sũng cả áo quần. Nó run rẩy phủi đi những giọt nặng trĩu động trên trán. Elis nhận ra, cơn sốt khiến ác thần len lõi vào tâm trí nó. Hai tháng trước, nước mắt khẽ lăn dài xuống đôi gò má xơ xát. Elis nức nở, nó chẳng bao giờ muốn thấy cảnh tượng mẹ mình ngã xuống trong bất lực.

Bên ngoài gió vẫn gào thét, khí trời âm u, lạnh lẽo. Elis run cầm cập trên giường. Bất chợt nó thấy có ai đó lấp ló đằng sau khe cửa. Cảm giác bất an, chân đâu dám bước. Từng đốt xương sống rời rạc đông cứng lại. Hoang mang, chẳng biết chuyển gì sẽ xảy đến. Nó lấy hết can đảm còn lại – hít thật sâu, tiến gần đến cánh cửa. Elis nín thở kéo toạc cửa phòng trong nhấp nháy… Chẳng có ai, nó bước ra khỏi phòng, lập bập hướng xuống góc lầu, đầu óc quẩn quơ. Đứng cạnh bậc tam cấp, dường như ai đó đang lộp cộp lục lọi lạch xạch trong tủ đựng giày. Nó tính bật đèn, thử hỏi xem sao. Bỗng dưng, đôi bàn tay lạnh như băng bụm ngay lấy miệng nó. “Im lặng” – anh trai Elis nói khẽ. Nó giật mình vì chẳng hiểu anh ta đương làm gì. Cậu anh trai điềm tĩnh chầm chậm bước xuống, trên tay vác cây gậy bóng chày. Hóa ra khi nãy anh nó vào phòng đặng lấy thứ này… Nhưng để làm gì chứ? Anh một hơi tiến lại gần “cái bóng” khua quơ khúc gậy vấp trúng cạnh bàn, nhanh như cắt, kẻ trộm nhảy xổng vào, tấn công tới tấp. Cuộc dằn co trở nên dữ dội hơn. Tên trộm rút dao thủ sẳn mé hông, đâm thẳng nhát chí mạng vào ngực người anh rồi tháo chạy. Elis vội lao tới anh mình, đến nỗi trượt chân té lăn đùng xuống đất, khắp người trầy xước. Nó ôm chầm lấy anh trai, khóc ròng rã, xung quanh là cả “biển” máu…

Không kịp thốt hết lời trăn trối, cậu anh trai gục vào lòng nó, trút hơi thở cuối cùng. Elis đập mặt xuống nền nhà, quằn quại tự nhủ rằng đây chỉ là mơ… ”Rầm”, nó giật bắn lên, chợt nhận ra mình đang nằm dưới gầm giường sắt. Vội vàng bật dậy, hối hả chạy toan lên phòng người anh. Nó dường như quên lửng mình đang bị sốt cao. Ầm ầm… ầm ầm… Elis hai tay gõ cửa liên hồi, miệng mồm í ới. Người anh nửa mê nửa tỉnh bực bội hỏi:

”Cái gì đấy nhóc? Để anh ngủ tí coi nào!”.

Nghe được tiếng anh mình trong trạng thái vô cùng bình thường, nó nhẹ nhõm hơn rất nhiều… yên chí rồi! Đấy chỉ là “mơ”.

Trở lại giường, khắp người nó mỏi mệt, tay chân rụn rời. Nó lao đầu xuống cầu thang, mặt mày say sẫm… Elis tựa đầu vào gối, đêm quá dài… phải bao nhịp kim xoay vòng nữa, vầng dương mới ló dạng? Nó cứ thổn thức chờ đợi tiếng rêu rao từ người phát báo, lắm lúc lại với tay vun vẫy ngăn kệ, cố mày mò cái gì đó tự trấn an mình. Nó không cho phép tâm trí buông thả hoặc trôi dạt vào “giấc ngủ”.

Đương loay hoay tìm mấy thứ lặt vặt. Cậu anh trai từ bên ngoài dặn hỏi:

“Này! Chú mày ổn không đấy, mở cửa anh vào chứ?”

Nghe thấy tiếng anh mình, nó mừng rỡ bay vọt ra. Chắc nó nghĩ, dẫu sao căn phòng cũng quá lớn. Có anh ấy ngủ chung, cảm giác được che chở sẽ khác hơn rất nhiều. Điều đáng kinh ngạc… Mở cửa ra, nó lại chẳng thấy ai. Trí tưởng tượng “sẫm xì” trong tâm trí nó bắt đầu xuất hiện. Elis ngó quanh ngó quẩn hai bên đường luồn rồi nhấn giọng:

Me ơi! Anh Flod cứ trêu chọc con hoài… !!!

Vừa dứt lời, Elis xoay mặt vào phòng, tức khắc chốt cửa lại, rồi ai đó níu chặc tay nó, khéo ngược về sau. Hốt hoảng, y hệt phân tách giữa xác và hồn! Elis nổi hết da gà, nó phản ứng quyết liệt, vùng tay mình lên thì mới biết đó là mẹ.

“Mẹ làm con chết mất. Anh Flod vừa mới chọc ghẹo con đấy” – Elis miệng nói, nhưng nó suýt quên, phòng riêng của mẹ ở tít sân thượng, cách nào bà ấy đứng sững ở đây trong tích tắc?

“Anh Flod sau lưng con” – Người mẹ xanh rờn trả lời nặng chất giọng “đàn ông”

Elis quay lại thì thấy cảnh tượng người anh treo cổ, da thịt tím tái. Từng ngón chân cong vẹo co thắc dị hợm, thân thể anh biến dạng bởi lũ dòi bọ đục khoét và cả sợi dây thừng quái cỡ… Ánh đèn nhập nhòa, nhấp nháy liên tục chợt nguội tắt… Nó thét lên dữ dội – điên loạn trong cơn ác mộng kế tiếp.

Cớ sao, trong giấc mơ của Elis chỉ thấy toàn chết chóc? Liệu điều đó có liên quan gì đến nỗi lo sợ thầm kín tận sâu đáy lòng? Chỉ chút bình yên nhỏ nhoi thôi, cũng chẳng cách nào ghé thăm cuộc đời nó… Nó mở căng mắt ra, đâu dám ngủ, mặc xác cho cơn sốt đè bẹp thân thể mình. Vang vẳng xa xa, có tiếng gà gáy vọng lại cách yếu ớt… Ánh bình minh “muộn màng” xuất hiện, mặt trời trong tim Elis, cũng vừa đánh sập màn đêm hắc ám. Lục đục hé mở chốt cửa. Nó cẩn thận tay vịn lang cang từng bước xuống nhà. Vừa thấy mẹ mình cặm cụi chuẩn bị điểm tâm sáng. Elis ùa vào lòng, ôi! Vị cứu tinh cuối cùng còn xót lại trên mảnh đời bất hạnh – Nó khóc òa. Mẹ Elis chắc chi hiểu thấu sự việc trước mắt. Bà chỉ biết ôm lấy đứa con trai bé bỏng của mình thật chặt, dỗ dành âu yếm.

Cục vàng của mẹ… sao thế con? – người mẹ dịu dàng nói.

Elis lặng thinh! Tận hưởng trọn niềm hạnh phúc bên mẹ. Nó ngủ thật ngon dưới tia nắng ấm áp của “mặt trời thứ hai” . Với Elis, mẹ vĩ đại hơn cả mặt trời.

Đột nhiên, tiếng đồng hồ báo thức réo rắt bản nhạc “Solentic” quen thuộc… Elis tỉnh dậy. Trước mặt nó là bóng bàn thờ hiu hắc, khói hương nghi ngút… Ngay lúc này đây, Elis hoàn toàn hụt hẫn. Nó buộc đối diện với “thực tại”. Elis bật cười trong nước mắt, khi cả mẹ và anh đều ngồi “trầm ngâm” trên tấm ván mộc mạc đấy. Không yêu thương - không hơi thở. Nó hiểu rằng, năm canh giờ vật vã trôi qua, tất cả… tất cả chỉ là ảo giác… chỉ là “giấc mơ”.

(Diệp Đăng & Lưu Sa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét